Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011

Giọt sương đêm

Có người nói sương là món quà vô giá mà thiên nhiên ban tặng cho đêm. Cũng có lý! Đêm dài có khi tĩnh mịch, có khi rả rích tiếng côn trùng, khắp nơi một màu đen bao phủ và hơi lạnh tỏa khắp không gian, bỗng những giọt sương đêm xuất hiện như làm mềm đi những thô ráp, sần sùi vốn có của đêm. Đêm càng dài, càng lạnh thì sương càng nhiều, càng lâu tan. Sương ngự trị trong lòng đêm, như nàng công chúa xinh đẹp, như những hạt ngọc quý giá của thế giới màu đen ấy. Làm sao có thể tách rời sương khỏi đêm đen?!!
     Thế mà có một hạt sương không bằng lòng với điều hiển nhiên ấy ... Những lời thì thầm của hoa cỏ trong đêm về những tia nắng vàng óng ả của ngày mới làm nó thổn thức mãi một niềm mong ước được sống dưới ánh nắng mai. Nó không ngừng tưởng tượng về cái thế giới rực rỡ nắng ấm ấy, cái thế giới khác hẳn đêm đen mà nó đang ngự trị. Bỏ qua tất cả những lời khuyên của bóng đêm, nó quyết định...
   Khi mặt trời chuẩn bị ló dạng, tất cả hạt sương vương trên hoa cỏ, cành lá vội vã lên đường tìm chỗ trú ngụ cùng bóng đêm, giọt sương bướng bỉnh nép mình bên cánh hồng để trốn lại. Trời dần sáng, hơi lạnh tan dần, và tia nắng đầu tiên trải dài lên vạt cỏ. Ôi, tuyệt đẹp! Một thế giới ngập tràn màu sắc và hương thơm! Giọt sương thích thú khi lần đầu tiên nhìn thấy màu đỏ thẫm của cánh hồng hằng đêm nó vẫn đọng, những chiếc lá xanh biếc bừng tỉnh giấc ngủ khẽ rung rinh trong gió sớm. Mọi nơi và vạn vật tràn trề sức sống.
  Khi mặt trời lên cao hơn, nắng vàng bắt đầu bao phủ tất cả, bao phủ cả giọt sương. Nắng quấn quýt, vỗ về sương. Dưới nắng, sương e ấp, thẹn thùng, và long lanh đến lạ. Chưa bao giờ sương thấy mình xinh xắn đến như thế, ấm áp đến thế, và hạnh phúc đến thế. Nó muốn ôm cả thế giới ngập nắng ấy vào lòng. Nhưng... nó thấy mình từ từ nhỏ đi, nhỏ đi... Nó biết nó sắp tan ra dưới nắng. Nó vẫn cười thật tươi, một nụ cười mãn nguyện vì nó đã được sống những giây phút tuyệt vời nhất, dẫu ngắn ngủi vô cùng. Và rồi sương biến mất, trên cánh hồng chẳng còn chút dấu vết gì của giọt sương kia, chỉ có nắng vàng vẫn vô tư rực rỡ... 
     Cái giá của hạnh phúc là đây chăng? Mà không, hạnh phúc làm sao có thể định giá được. Chỉ cần biết rằng ta được sống hết mình, không e ngại và không suy tính, thì khi đó, hạnh phúc đang ở bên ta!!!
sưu tầm 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét